Tình phụ tử thiêng liêng và câu chuyện Bố con cá gai

01/08/2025 | 69 lượt xem

Tình phụ tử thiêng liêng và câu chuyện Bố con cá gai

Sẽ có những cuốn sách len lỏi vào thế giới tâm hồn, chạm tới trái tim và có thể lấy đi những giọt nước mắt của bạn, nhưng bù lại, tôi tin những giá trị nhân sinh và ý nghĩa sâu sắc mà nó để lại trong bạn là thứ mà kẻ-trộm-thời-gian không thể lấy đi được.

Cuốn sách mà tôi muốn nói đến hôm nay mang cái tự đề rất “lạ” như câu chuyện “lạ” mà tôi sắp kể sau đây vậy, mang cái tên: Bố con cá gai.

Để bắt đầu, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một câu chuyện được trích ở cuốn thứ 8 trong bộ Từ điển bách khoa mà cậu bé Damn - nhân vật trong truyện của tôi yêu quý, về một loài cá:

“Cá gai là một loài cá rất kỳ lạ.

Cá gai mẹ sau khi đẻ trứng thì bỏ đi đâu mất. Cứ như thể những quả trứng có ra sao cũng không liên quan gì đến nó vậy. Rốt cuộc chỉ còn lại cá gai bố chăm sóc lứa trứng. Cá gai bố sẽ liều mình chiến đấu với các loài cá khác nếu chúng định ăn mất trứng. Cá gai bố không ăn không ngủ mà chỉ chăm chỉ bảo vệ trứng. Rồi trứng vỡ ra, đám cá con lớn nhanh như thổi. Và cuối cùng đám cá gai con lại bỏ rơi cá gai bố, cứ thế đi theo con đường riêng của chúng. Sau khi cá gai con bỏ đi hết, còn lại một mình, cá gai bố liền đâm đầu vào giữa khe đá mà chết.”

 

Chà, đọc qua thôi cũng đã thấy có chút gì đó đau buồn rồi, nhưng thật là tôi không muốn “dụ” các bạn đến với một bầu trời u ám đâu. À thì, tôi đang muốn cung cấp cho các bạn một chút thông tin về thế giới xung quanh, thêm nữa, tôi muốn các bạn dễ trải lòng để đi vào câu chuyện mà thôi.

Ra đời năm 2000 từ xứ sở kim chi bởi tác giả Cho Chang In, “Bố con cá gai” là một câu chuyện khai thác từ khía cạnh gia đình-cái nôi của cảm xúc con người với tình cảm sâu đậm giữa người cha và đứa con nhỏ mang tên Damn.

Xuyên suốt câu chuyện là sự đan xen giữa những lời tự sự của một cậu bé Damn chưa đến 10 tuổi và cách kể chuyện của nhân vật thứ 3 với điểm nhìn rộng mở đi qua từng mảnh đời và nhân vật trong truyện, đặc biệt là về người bố. 

 Vừa chân thực nhưng cũng rất khách quan, Cho Chang In đưa ta vào sâu thẳm tâm hồn của một cậu nhóc nhỏ, cảm nhận được những cơn đau mà cậu phải chịu đựng do căn bệnh máu trắng quái ác đem lại; cái tinh thần thép đầy kiên cường sẵn sàng “chịu tiêm và uống thuốc giỏi”; nét hồn nhiên và ngây thơ của một cậu bé lớp 3 với hình ảnh “cô bạn thân” và chiếc kẹp tóc hình con bướm; đặc biệt lớn lao hơn cả, đó là sự nhạy cảm, tình yêu của cậu dành cho người bố.

Hướng cái nhìn đi xa và bao quát một chút, lần này, một bức họa về người bố  - ông bố cá gai hiện lên đầy chân thực dưới ngòi bút của Cho Chang In. Đó là một người đàn ông khắc khổ, cùng một tuổi thơ đau buồn bên người cha đáng thương đã ra đi và bỏ lại mình anh bơ vơ sống với họ hàng. Một “gà trống nuôi con” khi tưởng chừng đang nắm giữ hạnh phúc trong tay thì người vợ đã bỏ anh và con, để đi tìm những đam mê và hạnh phúc riêng mình. Một “kẻ” chuyên trễ tiền viện phí cho con dù đã bán đi những cuốn sách quý báu nhất của đời mình, chạy vạy vay mượn, và làm việc dẫu chẳng kể ngày đêm. Một ông bố phải nói là vô cùng “ngốc”, “ngốc” đến kỳ lạ khi mà dường như cả cuộc sống của anh chỉ xoay quanh một đứa con nhỏ bệnh tật.

Ngày anh bế đứa con đỏ hỏn trên tay, chính giây phút ấy, “anh có dự cảm rằng, rồi thì những lý do khiến anh phải sống hầu hết đều sẽ hướng cả về đứa trẻ”. Sự giao cảm thân thương và kỳ lạ giữa người bố và đứa con là sức mạnh giúp anh bỏ đi tất cả, hy sinh tất cả: đam mê, tiền bạc, công việc, hạnh phúc và sức khỏe.

Chỉ đáng tiếc thay, ngày Damn khỏe mạnh, Damn có thể ở bên anh, thì cũng là ngày anh phải từ biệt con mãi mãi. Không một cái ôm lần cuối khi giã từ, dòng nước mắt chảy ngược vào trong tim, nỗi đau xám ngắt hằn trên khuôn mặt mà căn bệnh hiểm nghèo đang nghiến ngấu dần trên cơ thể, khiến anh phải quay lưng lại mà dằn lòng thốt ra những lời chia tay xót xa nhất mà một người cha có thể nói.

Ngay trong đêm hôm đó, chuyến bay có Damn, có vợ anh cùng một người đàn ông khác, đã mang đi những động lực sống và chút hy vọng cuối cùng của con cá gai bố tội nghiệp mà bay lên cao, đi đến một vùng trời khác - nơi mà tình yêu cao cả của anh mách bảo sẽ đem lại cho Damn một cuộc sống tốt đẹp nhất, chỉ là nơi đó - vĩnh viễn không còn anh...

“Ôi, ông bố cá gai của tôi.”

Có rất nhiều điều mà tôi muốn các bạn thử đọc và cảm nhận riêng về câu chuyện ấy. Không, không phải là một câu chuyện toàn màu nước mắt, đó là một câu chuyện nhiều màu: màu của tình yêu, màu của sự hy sinh, màu của hạnh phúc, màu của đau đớn nơi cuộc đời các nhân vật và màu của chính bạn nữa. 

Tại sao ư?

Ồ, tin tôi đi, trên đời không ít những hình ảnh ông bố cá gai như vậy đâu, nhìn mà xem, đó có thể là người đang ở ngay bên cạnh bạn và ở chính trong ngôi nhà của bạn đấy!